Chân Dung Họa Sỹ Văn Thạnh
Sau vài tháng bàn bạc và thỏa thuận thì cuối cùng Triển Lãm
Tranh Sự Sống ở Gallery Yến Ngọc ngày 30 tháng 11 năm 2010 tại Dinh Độc Lập diễn
ra. Triển Lãm được một số nhà sưu tập trong nước và quốc tế đến sưu tập tranh.
Trong thời gian Triển Lãm, có một Gallery Singapor đến tham quan và lên kế hoạch
tổ chức Triển Lãm. Cũng vào lúc đó, một tổ chức Đan Mạch ghé thăm và lên kế hoạch
tổ chức Triển lãm, nhưng nhiều tháng thảo luận, vì tôi nói chuyện kém và chi phí
vận chuyển máy bay quá cao nên việc Triển Lãm không thành. Sau Triển Lãm Sự Sống
cũng có một tổ chức Mỹ Thuật khác của Singapor đến liên hệ làm việc nhưng tôi
nói chuyện kém nên việc đó không đem lại kết quả.
Tôi vốn từ nhỏ chỉ mê vẽ, khi đang học lớp 9 đã vào trường
Văn Hóa Nghệ Thuật Sóc Trăng học vẽ(vì quá đam mê) thời gian vẽ quá nhiều nên
ngoại giao rất kém (cấp 3 học bổ túc văn hóa)
1_Cho con được gặp những người giỏi trong Thiên hạ để học hỏi
2_Cho con gặp được những người quyền lực để nương tựa
3_(không nói được )
Có lẽ vì vậy mà ngay trong những năm đầu Đại Học, tôi đã gặp
được một vị phó Giáo Sư Mỹ Thuật gốc Việt ở Lodon, đã giảng dạy cho tôi rất nhiều
về Mỹ Thuật, vì vậy tôi đã giành rất nhiều thời gian và tiền bạc để nghiên cứu
Mỹ Thuật, tôi nghiên cứu nhiều thể loại tranh và học hỏi rất nhiều từ các tôi
lão thành
Vào những năm cuối Đại Học, tôi đã giành nhiều thời gian để
học hỏi một vị họa sỹ Đương Đại danh tiếng Thế Giới(Không nói Tến) để xem thế
giới họ lên tác phẩm và chuẩn bị cho Triển lãm thế nào,… Trong thời gian này, tôi
đi xem tranh và gặp một thể loại tranh sơn mài của một họa sỹ Huế tên là Trương
Bé,…trùng với lời giảng của Giáo Sư ở London. Tôi thuyết phục gia đình bán vài
công ruộng để nghiên cứu tranh.
Thời gian này, tôi hay trao đỏi thư từ và gọi điện với giáo
sư Đặng Quý Khoa ở Hà Nội, thầy xem quẻ Kinh Dịch(thầy là người rất nổi tiếng về
xem Kinh Dịch).Thầy động viên vì sự nỗ lực của tôi với Mỹ Thuật,…Giáo sư xem quẻ
biết được tôi chơi với những vị cư sỹ đắc đạo, dù tôi không nói ra nhưng trong
thâm tâm rất phục Giáo Sư Khoa rất giỏi.
Những bậc Tiên Phật xuống thế gian, họ chỉ mang than hình rất
tầm thường, không có áo đẹp, không dép, không ở nhà to, đôi lúc chỉ ở gốc cây,
hoặc nơi nào giản dị, có đôi lúc chỉ là người ăn mày hay bà lão bán gạo, muối ở
chợ, người bán vé số, ăn xin,…Nhưng quyền năng về hiểu biết tương lai,…nhiều thứ
không thể bàn, vì người thế gian chỉ chuộng vật chất, trọng vẻ bề ngoài, khinh
khi người nghèo khó mà sắp tới thế gian sẽ có rất nhiều người giàu có sẽ nghèo
đi để học lại tình yêu thương giữa con người với con người,….Cũng vì vậy mà tôi
tuy bỏ tiền vào nghệ thuật rất nhiều nhưng sống rất giản đơn, không hơn thua,
không tranh giành với xã hội.
Trong một buổi chiều, lúc đang vẽ tranh , tôi nhận được cuộc gọi điện thoại, mời tôi đem tranh đến để xem xét tuyển chọn đi Whasington DC giao lưu văn hóa Việt Mỹ do 1 trong 10 tỷ phú gốc Việt đài thọ. Vậy là sau vài tháng thảo luận, cuối cùng còn 4 họa sỹ được chọn đi gốm có Danh Họa Trương Hán Minh(họa sỹ tranh Thủy Mặc), Nghệ Nhân tranh cát Ý Lan, Nhà điêu khắc Võ Tiếng và tôi Văn Thạnh. Lúc bấy giờ Giáo Sư Đặng Quý Khoa gieo quẻ cho tôi và nói”Con đi phen này, thầy e có nạn, nếu không đi sẽ tốt hơn,…”Khi đến Mỹ thì tin đầu tiên là chính phủ Mỹ đóng cửa vì người ời đoàn đi bị đột quỵ(nghe là không vui rồi) nhưng triển lãm vẫn diễn ra tốt đẹp, đúng ra sẽ có triển lãm thứ 2 ở New York nhưng bị ngưng lại,…
Vì tiếng vang ở Triển Lãm Whasington DC mà tôi được chọn cho sự kiện 20 năm bình thường hóa quan hệ Việt Mỹ. Sau chuyến đi Triển Lãm ở Mỹ thì có 1 doanh nhân Mỹ Triển lãm ở nhà Trắng đến Việt Nam tìm lại đoàn họa sỹ nhằm mục đích tài trợ cho Triển lãm ở Nhà Trắng, nhưng lúc đó tôi có chuyện buồn nên không đi gặp và Triển Lãm không thực hiện được vì không tìm đủ 4 người trong đoàn( Rất hối tiếc về việc này)
Trong giai đoạn này, tôi tổ chức nhiều Triển Lãm và hoạt động
sôi nổi để kiếm tiền đi triển lãm tranh London, nhưng 2 lần rớt Visa London, mục
đích đi Triển Lãm là để tìm giáo sư Mỹ Thuật(Thầy của mình) nhưng 2 lần đểu rớt
Visa.
Tôi đưa ra nhiều thể loại trah mới, độc đáo cho riêng từng
chủ đề triển lãm và được đánh giá cao từ các nhà nghiên cứu Mỹ Thuật, giáo sư,
và các nhà phê bình mỹ thuật trong nước.
Tôi làm ăn thua lỗ và gặp nạn, phải đi làm thêm và trực đêm ở
siêu thị điện máy Chợ Lớn quận 5, nhưng tôi vẫn miệt mài đeo đuổi đam mê nghệ
thuật của mình dù bất cứ hoàn cảnh nào.
Thời gian dịch bệnh, thời gian giãn cách xã hội, tôi nhớ lại
tiền kiếp của mình, tôi đã quy y Phật và đi tìm lại những vị thầy trong tâm
linh của mình. Tôi sống rất đơn giản(sáng tác tranh), không tranh giành và không
hơn thua với đời. Tôi mở lớp vẽ dạy cho các bạn du học sinh vào các trường Đại
Học của Mỹ, Canada, Anh, Ustralia,…lớp vẽ năng khiếu, dạy luyện thi Đại Học khối
V và khối H.
Đức Phật dạy, số mệnh đã có sẵn rồi, không cần tranh giành,
hơn thua với đời, sống cuộc đời đơn giản, tu nhân và học Phật.
“,…..
Dưới trần đừng tưởng một mình lanh
Một câu thất đức thiên niên đọa
Nhiều nỗi trầm luân bởi ngọn nghành,..”
Và
“ Danh mà chi, lợi mà chi
Bả công danh như bọt nước ra gì
Mùi Phú quý, vần mây tan hợp
Sang cho mấy hưởng thời một kiếp
Giàu đến đâu cũng chỉ hưởng một đời”
Nguyên Sắc tường thuật lại
Không có nhận xét nào